Lại vẫn câu chuyện về bọc bìa cho sách vở.
Bây giờ mình thấy không chỉ bìa vở được in rất đẹp, bắt mắt đủ thể loại, từ nhân vật hoạt hình, phong cảnh, đến các thần tượng Kpop (có ai mà lại không thích bìa vở của mình là ca sĩ, diễn viên mình yêu thích cơ chứ? ^^) mà chất liệu cũng khá dày và cứng.
Vở Hồng Hà Kpop |
Chính vì thế mà việc bọc bìa vở đang dần trở thành một việc làm thừa thãi đối với nhiều người.
Nhưng mọi người có biết rằng bên cạnh việc giữ gìn quyển vở không bị nhăn nhúm, mòn mép thì bên trong bìa bọc vở cũng là nơi ai đó âm thầm cất giữ bí mật nào đó chăng, một lá thư hay một bài kiểm tra điểm 1 chẳng hạn, haha. Còn đối với người anh đi học xa ở trọ, mình còn nhớ rõ, đó là những bài kiểm tra điểm 10 với đầy lời khen của thầy cô giáo. (*ghen tị*)
Nghe hơi to tát và cũng không liên quan lắm, nhưng thực sự lúc bọc bìa sách đối với mình cũng là khoảng thời gian gắn kết các thành viên trong gia đình. Thật đấy, đó là lúc có mẹ kế bên cắt dán, cho ý kiến, còn bố thì "Nhiều sách vở thế này thì làm đến lúc nào cho xong?" cũng lại giúp một tay, cô em gái nhỏ thấy mọi người quây quần bên nhau cũng lại gần, không ngừng chỉ trỏ, đùa vui.
Rồi đó, bạn cũng có thấy cậu bạn Dư Hoài ban đầu còn tỏ vẻ "khinh thường" một Cảnh Cảnh ngồi bọc sách, nhưng lại bị cuốn vào lúc nào không hay, dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng ai cũng biết bạn ấy vui thế nào khi được Cảnh Cảnh nhờ viết tên sách lên bìa. Mặc dù cuối cùng thuận tay viết tên mình thay vì tên Cảnh Cảnh thì cậu bạn cũng đã mang lại một niềm vui nho nhỏ khó hiểu trong lòng cô bạn cùng bàn.
- Dư Hoài, viết giúp tôi đi, hình như chữ cậu rất đẹp.Dư Hoài được tăng bốc xong, vẫn tiếp tục làm bộ trách tôi sống hình thức, sau đó có chút không tự nhiên, cầm bút máy lên…- Viết xấu thì đừng có trách tôi đó!Không cần soi gương tôi cũng biết cái mặt mình khi đó cười nham hiểm đến độ nào.- Không trách, không trách đâu. Viết đi, viết đi…Cậu ta liền múa bút.Tiếng Anh. Cách hai ô. Trung học Chấn Hoa. Lớp năm năm nhất. Dư Hoài
Sau đó, hai người mặt đối mặt, nheo nheo mắt, rất lâu, cậu ta đỏ mặt, gãi đầu gãi tai.- Cái đó.. tôi không cẩn thận viết thành của mình rồi. Tôi chỉ là do quen tay… hay là, cậu bọc lại từ đầu, à, tôi có bút xóa!Tôi nhìn đi nhìn lại, không biết thế nào, ngược lại lại thấy vui. Cũng không thể nói rõ được cảm giác lúc đó, chỉ là trong lòng thấy lâng lâng.“Cứ để thế đi.” Tôi đút sách vào ngăn bàn, đưa cậu ta quyển tiếp theo:- Viết tiếp đi, viết tên ai cũng được!
Đáng yêu không nào!
--------